Còn nhớ tên nhau xin gọi trong giấc mộng. Còn chút hương yêu xin đưa vào dư âm.
Có phải còn yêu vì đôi lần thầm nhớ, mình đã thật quên cớ sao lòng vẫn chờ.
Từ lúc anh đi trong rượu cay men nồng, màu trắng khăn tang trong căn phòng cô đơn.
Bão tố triền miên ngày em về nhà đó, buồn hắt buồn hiu ngõ đêm sầu cô liêu.
Một chiều trên đồi, em làm thơ cỏ biết tương tư nào nguôi.
Mộng đệt theo đàn bên người mới, mới biết mình yêu từ bao giờ.
Hỡi cố nhân ơi chuyện thần tiên xa vời, tình đã như vôi mong chi còn chung đôi.
Cứ cúi mặt đi để nghe đời lầm lỡ. Đừng níu thời gian cho thêm sầu vương mang.
Một chiều trên đồi, em làm thơ có biết tương tư vàng úa.
Mộng dệt theo đàn bên người mới, mới biết mình yêu tự bao giờ.
Hỡi cố nhân ơi chuyện thần tiên xa vời, tình đã như vôi mong chi còn chung đôi.
Cứ cúi mặt đi để nghe đời lầm lỡ. Đừng níu thời gian cho thêm sầu vương mang.
Cứ cúi mặt đi để nghe đời lầm lỡ.... Đừng níu thời gian cho thêm sầu vương mang....