Đêm khuya quạnh vắng, ngồi đàn một mình
Loài hoa quỳnh nở, dịu dàng trần tình
Quỳnh hương quỳnh hương, làn hương dịu êm
Hương đêm lưu luyến, lòng ta xao xuyến suốt canh thâu
Tiếng đàn giọt trầm, tiếng lòng thì thầm
Gọi tên người yệu, gọi nhau chờ nhau
Đàn buông chùng dây, mình ta ngồi đây
Tàn sương phủ đầy, lạnh giá thân gầy
Còn hoa quỳnh thơm tỏa hương dịu êm
Mơn man cõi lòng ngất ngây
Người đi rồi quên, tình thôi gọi tên
Chẳng còn gọi nhau, quên từ lúc nào
Bao đêm vẫn thức, ngồi đàn một mình
Giờ hoa quỳnh đã lụy tàn hài hình
Quỳnh hương quỳnh hương tàn phai vì đâu
Hương đêm đã dứt, còn ta thao thức suốt canh thâu
Tiếng đàn vỗ về tiếng lòng não nề
Hẹn nhau ngày sau chờ nhau tìm nhau.