...KHOẢNG HƯ KHÔNG...
Nhạc&Lời : Nguyễn Trung
-Bóng chiều rơi một màu vàng của nắng,nắng tàn phai một chút gió mùa thu,đến lại đi một chút tình thương nhớ,đến lại đi chút lành lạnh mùa đông...
-Tiếng thời gian cuộn dòng đời trôi mãi,trên đường đi nỡ những đóa phù du.Đến lại đi hình bóng người xa khuất,bước nhẹ qua ..bóng vội người về đâu?..
**Sao?Sao ta mãi rong rêu một đời thương nhớ.-Sao?Sao ta mãi bâng khuâng bên dòng đời hư ảo.-Sao?Sao ta mãi lang thang một đời phiêu lãng,đêm từng đêm thao thức,trong từng cơn buốt giá, ta bàng hoàng,ta bàng hoàng...ta chợt thấy mình ta...
**Sao?Sao ta vẫn lênh đênh theo dòng đời đây đó.-Sao?Sao ta vẫn đam mê bên dòng đời giông bão.-Sao? Sao ta cứ chơi vơi giữa dòng hư ảo,đêm về nghe xa vắng,trong từng cơn tiếc nuối,ta ngập chìm ta lạc loài trong vạn nẽo...trong vạn nẽo địa đàng...
-Có gì đâu?ta lạc loài rong ruỗi. Có gì đâu? chỉ thấy bóng tàn phai.
Có gì đâu? khi ta chợt tỉnh giấc...Tóc bạc màu và một KHOÃNG HƯ KHÔNG./