3h đêm ngồi viết, tâm trạng nhớ về 1ai thương 1 ai, khóc vì ai ?
Chia tay cũng vì 1 ai,..Người đi từ giây phút đó, để rồi chính anh cũng chết từ giây phút đó.
Em, bao giờ tự hỏi chính lương tâm,đã bao giờ thật lòng yêu anh ko? Có hằng chờ đợi mong anh ko.
Căn phòng trống ko còn với những phút giây khi anh còn em, mưa.
Đêm đến chỉ là 1 giấc mơ, nhưng chỉ lạc mình anh trong cơn mưa, con đường nay vàng lá....
Lê bàn chân mệt mỏi cất bước về con phố xa nhớ giọng nó, nhớ tiếng cười, tất cả đã là dĩ vãng nhạt nhòa vì 1 người ra đi, ko cần thiết, ko cần biết 1 lí do, tại sao nước mắt vẫn còn rớt rơi bao đêm thâu, lăn trên mi, trôi trong tim, để rồi cố nén 1 giọt cuối cùng khi gặp nhau lần cuối
nụ cười, giữ môi mím chặt cố nén, nơi tìm lại hình bóng xưa,hình bóng xưa, in hằng trong cơn mưa..Yeah.
Và người đâu biết nỗi nhớ, mỗi đêm dài anh thao thức nước mắt..
Từng đêm xuống lạnh lùng khóc riêng, âm thầm, nhớ ngày nào vẫn còn nhau..